Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 646: Biển trong tâm ta


- Tần Xuyên! Đừng đờ ra đó! Mau giúp chúng tôi chặn bà ta lại, chỉ cần chúng tôi không bị bắt, gian kế của Thánh giáo sẽ bị thất bại!

Long Hải Hiên nói.

- Chúng tôi biết cậu bị thương một chút, nhưng người có thực lực cao nhất ở đây, chỉ còn lại mình cậu!

Tống Bảo Khôn cũng rất trông mong, nói.

Nhưng Tần Xuyên lại cau mày, im lặng không đáp.

Hắn đang đối mặt với tình thế vô cùng phức tạp, nhưng hắn phải càng bình tĩnh, trong mấy giây ngắn ngủi, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn...

Đầu tiên, hắn biết cho dù Mộ Tiêu Hàn và Cơ Vô Danh có thể một chọi một ngăn chặn Đồ Thiên Sát và Kiếm Bào, nhưng không thể ngăn được ba mươi người vây đánh, huống chi thực lực của Khổ Hải và Hoa Mãn Nguyệt cũng không thua kém bọn họ.

Cho nên, nếu hắn không đích thân ra tay, thì chỉ trong vòng hai mươi phút, đám người kia sẽ xong đời, đương nhiên mấy lãnh đạo cũng bị bắt.

Nhưng, Tần Xuyên lại nghĩ, với sức một mình hắn, muốn ngăn cơn sóng dữ này, chỉ có hai cách...

Cho dù hắn dùng Thanh Liên kiếm ý, cũng không thể ngăn được đám người kia điên cuồng giết chóc, bởi vì trong một thời gian ngắn, hắn rất khó có thể giết chết đám Hoa Mãn Nguyệt, bọn chúng có thể tránh né hắn, vừa tránh né vừa giết người.

Cho nên, cơ hội chỉ có một, hắn chỉ có thể sử dụng chiêu Thanh Liên kiếm ý mà tu vi của mình còn chưa đủ: Nhất Kiếm Định Càn Khôn...

Một cách khác, tính mạo hiểm của nó giảm đi rất nhiều, đó là dùng năng lượng Hắc Ám...Nhưng hiện trường máu tanh như vậy, đối thủ lại nhiều như vậy, một khi không khống chế được năng lượng, hắn sợ sẽ lại nên một vụ huyết án như ở Tokyo...

Lần trước may mắn là trong lúc điên cuồng, hắn không giết chết Liễu Hàn Yên, nhưng lần này thì sao?

Tần Xuyên không xác định được liệu sử dụng năng lượng Hắc Ám có an toàn hay không, cho nên hắn không dám mạo hiểm.

Như vậy, vấn đề lại xuất hiện...bất kể hắn dùng phương pháp nào, thì thân phận Kiếm Ma của hắn cũng sẽ lộ ra.

Mà nếu như hắn sử dụng Bất Hủ Thanh Liên kiếm ý, sẽ bị thương hoặc rơi vào tình trạng kiệt sức, đám lãnh đạo cấp cao kia của Hoa Hạ sẽ xử lý hắn ra sao?

Sau này mình còn có thể bảo vệ người bên cạnh không? Còn nữa, người chung quanh có thể tiếp nhận một người hai tay đầy máu tanh như mình không?

Sau lưng hắn là đám con cháu Tần gia như Tần Minh, Tần Mãnh, cũng có người của Liễu gia, đều không thể bỏ họ, chẳng khác nào thấy người thân chết mà không cứu.

Nhưng nếu như cứu họ, hắn cũng có thể mất tất cả...

Bởi vì Tần Xuyên có thể cứu tất cả mọi người ở đây, nhưng tất cả mọi người ở đây, lại không thể cứu được...Kiếm Ma!

Trong đầu Tần Xuyên hiện ra một đám hồng nhan tri kỷ, hắn không khỏi đưa mắt nhìn Liễu Hàn Yên bên cạnh, với tính cách ái quốc và chính trực của cô, nhất định cô sẽ không muốn chạy trốn cùng hắn.

Không ngờ, lúc này Liễu Hàn Yên cũng nhìn hắn bằng đôi mắt sáng long lanh, cũng không có ý định bước tới ngăn cản Hoa Mãn Nguyệt.

- Bà xã, em...không đi giúp các sư tỷ của mình sao?

Tần Xuyên hỏi.

Có người nấp phía sau đám Long Hải Hiên kêu lên:

- Liễu tướng quân! Mau đi trợ giúp nghĩa sĩ các phái đi!

Họ nghĩ rằng, chỉ cần Liễu Hàn Yên tham chiến, nhất định Tần Xuyên cũng sẽ tham gia.

Nhưng Liễu Hàn Yên vẫn không nhúc nhích, cô liếc nhìn đám Long Hải Hiên với vẻ áy náy:

- Tôi đã từ chức trong quân đội, không còn là quân nhân nữa.

Nói xong, cô quay đầu lại nhìn Tần Xuyên, lanh lảnh nói:

- Đừng lo cho tôi, bất kể anh quyết định như thế nào, tôi cũng hiểu được, cũng sẽ không trách anh. Bởi vì, hiện giờ tôi không phải là quân nhân Hoa Hạ, cũng không phải là tiểu thư Liễu gia, mà là vợ của Tần Xuyên, vậy thôi.

Tần Xuyên chấn động, rốt cuộc hiểu ra, vì sao Liễu Hàn Yên cố ý từ bỏ chức vụ, rời khỏi quân đội mà cô vốn gắn bó.

Cô đã sớm dự liệu sẽ xảy ra thời điểm như thế này, cho nên đã đưa ra lựa chọn từ trước!

Tần Xuyên nuốt nước bọt, đột nhiên nhận ra, có nhiều việc không có gì phức tạp. Hắn mỉm cười, giang hai tay ra, ôm lấy Liễu Hàn Yên.

Người chung quanh đều méo mặt, đến lúc này rồi, mọi người đều đang đối mặt với cái chết, mà hai vợ chồng nhà này còn ôm ôm ấp ấp?!

- Bà xã, nhận lời anh một việc, hơn nữa phải nói được thì làm được.

Tần Xuyên kề tai cô nói.

Liễu Hàn Yên hỏi:

- Việc gì?

- Em cứ nhận lời anh đi đã.

Liễu Hàn Yên nhíu mày, nhưng vẫn “ừ” một tiếng, quả quyết nói:

- Tôi nhận lời.

- Được, vậy bất kể kế tiếp xảy ra chuyện gì...

Tần Xuyên hít sâu một hơi:

- Em phải trước hết tự bảo vệ mình, bình an sống sót.

Thân thể mềm mại của Liễu Hàn Yên như cứng lại, cả người run lên, nín thở.

Tần Xuyên mỉm cười, vuốt lên mái tóc đen mượt của cô, lại hôn lên má cô một cái, rồi mới buông cô ra.

Lui về phía sau hai bước, Tần Xuyên cười lớn, cũng không nhìn vẻ mặt đờ đẫn của vợ, liền xoay người đi về phía Hoa Mãn Nguyệt.

Phía xa xa, Lăng Lạc Tuyết đã không còn năng lực chiến đấu, thấy cảnh tượng đó, ánh mắt lộ vẻ buồn bã, hai dòng lệ lặng lẽ rơi xuống.

Lúc này, Hoa Mãn Nguyệt lại vừa đá một võ giả của phái côn Luân bay ra ngoài, đó cũng là người cuối cùng ở trước mặt bà ta.

Thấy Tần Xuyên đi tới, Hoa Mãn Nguyệt nheo nheo mắt, hơi do dự:

- Ngươi là ai...

Bà ta hỏi như vậy, là vì cảm thấy người trước mắt cực kỳ giống một người lẽ ra không nên ở chỗ này.

Tần Xuyên cười khẽ:

- Giáo chủ của các ngươi không nói cho các ngươi biết, tuy ta không tham gia đại hội Chân Long, nhưng vẫn sẽ tới tham gia náo nhiệt sao?

Lập tức Hoa Mãn Nguyệt biến sắc, theo phản xạ lùi lại một bước.

Lần này, những người chung quanh đều lộ vẻ hết sức kinh ngạc, làm sao Tần Xuyên vừa ra mặt, đã khiến nữ cao thủ Thánh giáo đầy ngạo mạn này sợ hãi?

- Ngươi là Kiếm Ma!?

Rốt cuộc Hoa Mãn Nguyệt đã tin chắc rằng người trẻ tuổi trước mặt, đúng là người trên tấm ảnh mà trước kia Teresa cho bà ta xem!

Đại thiếu gia Tần Xuyên của Tần gia, thì ra là Kiếm Ma – người làm mưa làm gió ở nước ngoài, khiến bao người sợ hãi!

Ngay cả với Manor, Teresa cũng không nói bí mật này, bởi vì Thánh giáo và Manor đều lợi dụng lẫn nhau, không nhất thiết tin tức gì cũng phải trao đổi.

 


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch