Minako ở trong điện thoại trầm mặc rất lâu, hô hấp hơi dồn dập, hiển nhiên là tâm trạng rất không bình tĩnh.
- Anh Tần, để tôi bàn với chị tôi một chút, có thể gọi điện cho anh sau được không?
Tần Xuyên gật đầu:
- Được, đây cũng là việc nên làm.
Sau khi cúp điện thoại , Tần Xuyên xem tin tức buổi sáng sớm một lát, bất ngờ nhìn thấy trong tin tức lại đưa tin một nữ phú hào Trung Quốc làm từ thiện, tạo nên một dòng nước ấm ở châu Phi, mà nữ phú hào này vô cùng thần bí, tất cả vật tư viện trợ, thiết bị chữa bệnh… đều được quyên góp trên danh nghĩa yxr.
Tần Xuyên không khỏi cười ha hả, đây chẳng phải là quỹ từ thiện của Diệp Tiểu Nhu sao? Xem ra cô nàng này vẫn rất xấu hổ, không định xuất đầu lộ diện trong tin tức.
Nhưng nhìn thấy cô nàng này cầm tiền của mình đến đó giúp đỡ người cần trợ giúp, Tần Xuyên vẫn cảm thấy rất vui mừng, ít nhất có thể bù đắp áy náy vì lạm sát người vô tội trong lòng hắn.
Không lâu sau, điện thoại kêu lên, Minako hồi âm rồi.
- Anh Tần, tôi là Keiko.
Keiko dùng giọng nói già dặn hơn nói:
- Tôi đã thống nhất với Minako rồi, dù phải đối mặt với điều gì đi nữa, chúng tôi đều phải tìm hiểu rõ nguyên nhân năm đó bà ta bỏ rơi chúng tôi, trong lòng bà ta có chúng tôi không.
- Thôi được.
Thật ra Tần Xuyên đại khái cũng đoán được kết quả này:
- Vậy khi nào các cô đến Trung Quốc?
Keiko nói:
- Tiền của chúng tôi bị người đàn ông kia cướp mất rất nhiều, cần gom chút tiền, chắc phải một thời gian nữa.
- Cho dù các cô có tiền vé máy bay thì cũng không thể một mực ăn ở không lo ở Trung Quốc. Thế này đi, nhà tôi đang thiếu hai người giúp việc, các cô đến lo liệu việc nhà cho tôi, tôi trả các cô tiền thuê. Như vậy các cô có chỗ ở, có cái ăn, cũng không phải là tôi miễn phí cho các cô.
Thật ra Tần Xuyên không thiếu người làm, nhưng vẫn luôn dùng chung với Bạch Dạ, hắn cũng không thiếu chút tiền này, dứt khoát để chị em Toda đặc biệt đến làm thuê cho mình.
Đương nhiên, hắn không thể phủ nhận là mình có “thú vui xấu” muốn hai chị em là bông hoa của Nhật Bản đi làm người hầu.
Tưởng tượng một lát, khi hai chị em kỹ nghệ từ nhỏ đã học cách hầu hạ đàn ông này mặc quần áo người giúp việc, hắn vừa về nhà liền phục vụ đủ thứ cho mình, cảnh tượng này quả thật rất đẹp.
Toda Keiko ở đầu bên kia điện thoại đỏ bừng mặt, các cô rất hiểu đàn ông, Tần Xuyên vừa nói vậy liền gần như nhìn thấu chút tâm tư của hắn.
- Anh Tần, không ngờ anh là loại người này.
Keiko hừ nhẹ.
Tần Xuyên giả ngu:
- Tôi làm sao chứ? Các cô đừng nghĩ lệch lạc, người hầu ở Trung Quốc chúng tôi không phải ý đó đâu, chỉ nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh, cắt cỏ…
- Chẳng lẽ không phải là uống rượu cùng, làm ấm giường sao?
Keiko hỏi.
Tần Xuyên chậc chậc miệng, nghiêm túc nói:
- Nếu các cô có nhu cầu về mặt này thì tôi cũng đành hy sinh bản thân, thành toàn tập thể, cống hiến cho các cô rồi.
- Ha ha…
Keiko cười đến không ngậm miệng được:
- Anh Tần, anh thật không biết xấu hổ nhưng rất thành thật, nhưng mà… Trước đây tôi và Minako đã thống nhất rồi, nếu có cơ hội thì sẽ đi học đại học như những cô gái cùng tuổi khác, cũng không phải chúng tôi không có tiền vé máy bay, chỉ còn thiếu học phí thôi.
Anh nói muốn thuê chúng tôi, chúng tôi cũng rất cảm kích, nhưng… Chúng tôi vẫn cần bàn bạc một chút, dù sao đây cũng không phải là một quyết định đơn giản.
Tần Xuyên không ngờ hai chị em nhà này còn định học đại học, không khỏi tán thưởng:
- Ừ, bảo sao mà tôi lại thấy hợp ý với hai chị em cô, hóa ra là vì chuyện này…
- Chuyện gì thế?
Keiko thấy rất khó hiểu.
Tần Xuyên nói:
- Con người tôi không nhiều ưu điểm, cũng chỉ vài trăm cái thôi, vừa vặn có chí khí, thích học hỏi là hai trong số đó. Các cô giống tôi, đều là thanh niên thời đại mới có lý tưởng, chả trách ông trời cũng sắp xếp cho chúng ta gặp nhau.
Keiko ở bên Nhật Bản cũng không nhịn được muốn ném điện thoại từ bên kia bờ biển vào nhà Tần Xuyên, người đàn ông này có thể mặt dày hơn chút nữa không?
- Anh Tần, tôi sẽ nói lại đúng lời của anh cho Minako nghe để con bé biết anh là loại người này, cần thận trọng suy nghĩ thêm. Tôi cúp máy đây, cảm ơn sự quan tâm và cuộc điện thoại của anh, bye bye!
- Hey! Hey! Cô Keiko! Đừng mà… Tôi làm sao chứ?
Tần Xuyên dở khóc dở cười, sao đột nhiên lại cúp máy chứ, chẳng phải hắn nói sự thật sao.
Lúc này, Chu Phương Tình tắm rửa xong, thay quần áo đi xuống đang dựa vào bên cạnh ghế sô pha, dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Tần Xuyên một hồi buồn bực, sờ sờ mặt của mình:
- Tình Nhi, sao lại nhìn anh như vậy? Chẳng lẽ nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh cả đêm mà vẫn chưa đủ à?
Chu Phương Tình chậm rãi lắc đầu, thở dài:
- Dù em nghe không hiểu anh đang nói gì nhưng dáng vẻ khi nói tiếng Nhật của anh sao đê tiện thế?
- …
Sau một hồi nói không nên lời, Tần Xuyên dốc lòng giải thích:
- Tiểu Tình Nhi, em không hiểu thì đừng nói bậy. Anh đang cùng đàm luận về nhân sinh, lý tưởng, học hành với chị em Toda, em đừng xấu xa thế được không?
Chu Phương Tình lườm một cái, chẳng thèm nghe người đàn ông tiếp tục nói hươu nói vượn, hỏi:
- Lát nữa chúng ta đi làm gì? À đúng rồi, em còn chưa biết bình thường anh hay làm gì đâu? Anh mở công ty, có phải đi làm không?
Tần Xuyên ngượng ngùng cười cười:
- Bình thường công ty đều do Tiểu Nhan Nhan xử lý, anh chỉ phụ trách bỏ tiền ra, làm người đứng đầu về tinh thần cho các cô ấy!
- Không phải anh là người vô công rồi nghề đấy chứ…
Chu Phương Tình không biết nên đánh giá người đàn ông này thế nào, rõ ràng đầy bản lĩnh mà lại lười nhác như vậy.
Tần Xuyên cũng không muốn bị người phụ nữ của mình xem thường, vội nói:
- Anh chỉ không đi làm thôi, anh cũng bận lắm! Trước tháng 3 anh phải luyện công thật tốt, tăng thực lực của bản thân, nếu không có thể anh sẽ không tranh được với đám người nước ngoài kia đại hội Tiềm Long vào tháng 3!
- Đại hội Tiềm Long là gì?
Chu Phương Tình không hiểu gì.
Tần Xuyên khoát khoát tay:
- Nói chung rất quan trọng là được! Nhưng nếu có Tình Nhi ở đây thì anh sẽ đưa em đi chơi trước. Hôm nay chúng ta đi câu cá, ngày mai đi lặn được không?