Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Toàn Chức Pháp Sư

Chương 495: Hỏa Kiếp Thượng Hải (Thượng)

Chương 495: Hỏa Kiếp Thượng Hải (Thượng)


. . .

Mọi sự kiện xảy ra đều hết sức đột ngột, Triệu Mãn Duyên, Trương Tiểu Hầu, Linh Linh và Tâm Hạ đều không hề lường trước.

Trở lại Thượng Hải, bọn họ hầu như bị Triệu Ngọc Lâm giam lỏng trong một trang viên ở nam khu của Triệu gia. Thẳng thắn mà nói, trước khi xác nhận Hỏa Diễm Ma Nữ đã triệt để từ bỏ báo thù, không một ai trong số họ được phép rời đi.

Mấy người ấy không có mảy may phương kế nào, chỉ đành tĩnh lặng chờ đợi.

Dường như Hỏa Kiếp Quả vẫn còn mấy ngày nữa mới hoàn toàn chín muồi. Triệu Ngọc Lâm và Khương Phượng hiện tại hoàn toàn như yêu quái trộm thịt Đường Tăng vậy, rất sợ Tề Thiên Đại Thánh sẽ đến đòi nợ. Duy có điều, thịt Đường Tăng cần phải đun sôi mới có thể dùng, chỉ có đem thịt Đường Tăng nuốt vào bụng thì bọn họ mới có thể triệt để an lòng!

. . .

Sau hai ngày, mấy người đang lo lắng bất an cuối cùng cũng nhận được tin tức từ Mạc Phàm. Hóa ra, Mạc Phàm sau khi thông qua Tật Tinh Lang biết được bọn họ bình an, hắn cũng đã trở về Đôn Hoàng thị. . .

Đến Đôn Hoàng thị, hắn nghe nói mọi người bị Triệu Ngọc Lâm cưỡng ép đưa về Thượng Hải, liền mua một chuyến bay bổ sung vật tư quân đội vừa vặn bay đến Thượng Hải, rồi trở về Thượng Hải bằng đường hàng không.

Cùng với Mạc Phàm bay đến Thượng Hải còn có vị sĩ quan nữ quân nhân kia, Nam Giác. Nàng vẫn còn chút chưa cam lòng, muốn làm rõ rốt cuộc là kẻ nào đã lấy đi Hỏa Kiếp Quả, liền cùng Mạc Phàm bay về Thượng Hải.

Nói về đoạn đường từ Đỉnh Bằng Sơn trở về Đôn Hoàng, đoạn đường ấy cũng thật gian nan. May mắn Nam Giác cũng sở hữu bản lĩnh đặc thù, có thể vượt qua Sa Võng Hà, nếu không đã bị vây khốn đến chết ở Chước Nguyên Bắc Giác rồi.

Đi máy bay trở về Thượng Hải cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Đến sân bay Hồng Kiều, Mạc Phàm liền chạy thẳng một mạch về hướng tây nam ngoại ô thị trấn. Điều khiến hắn có chút bất ngờ chính là, trang viên biệt thự lớn của Triệu Ngọc Lâm hóa ra lại rất gần nơi mà hắn từng trú ngụ với những người dân tị nạn trước đây. Nơi đó là một tiểu trấn tên Nhạc Hoạt!

Tiểu trấn Nhạc Hoạt cách nội thành Thượng Hải một đoạn, gần khu nhà xưởng.

Dọc theo con đường lớn, hai bên đường phân bố các loại xưởng gia công, các loại nhà kho, các loại công ty. Bởi vậy, phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía đều là những tòa nhà, nhà xưởng cùng với nhà ở không mấy phần chính quy.

Tất cả công nhân nhà xưởng liền trở thành cư dân chủ yếu của tiểu trấn Nhạc Hoạt này, tạo thành một "hệ sinh thái" thu nhỏ, nơi mà toàn bộ trấn nhỏ trở nên hoang tàn vắng vẻ khi đến giờ làm việc.

Một nơi như vậy, nói là thuộc về Thượng Hải, kỳ thực khác biệt lớn nhất so với những thôn trấn khác chính là không hề nhìn thấy chút an nhàn nào, chỉ có những cuộc sống vô vị, rập khuôn, máy móc của từng đoàn người theo lối mòn cố định. . .

Toàn bộ đất đai của tiểu trấn này đều thuộc quyền sở hữu của Triệu Ngọc Lâm. Hắn trú ngụ trên một ngọn núi đã được kiến tạo thành một trang viên kiểu Âu châu mỹ lệ, có những con đường nhựa uốn lượn, có những rừng thông, rừng phong xanh tốt, có những đài phun nước lớn, có những người làm vườn mỗi ngày đúng giờ cắt tỉa vườn hoa.

Nơi Mạc Phàm từng trú ngụ trước đây chính là tiểu trấn Nhạc Hoạt này. Căn nhà ấy dường như cũng thuộc quyền sở hữu của Triệu Ngọc Lâm. Cho đến hôm nay, hắn mới hay biết nơi đây có một trang viên núi xa hoa, lộng lẫy đến vậy, thậm chí còn uy nghi hơn cả sơn trang của Mục Thị gia tộc ở Bác Thành trước đây mấy phần. Nếu coi tiểu trấn này là một quốc gia nhỏ, thì Triệu Ngọc Lâm quả thực chính là vị vương giả của tiểu quốc ấy!

. . .

Mạc Phàm lên núi, kết quả vừa mới có ý định tiến vào trang viên núi này liền bị một đội pháp sư tuần tra chặn lại.

Mạc Phàm bẩm báo thân phận. Trải qua gần một canh giờ bẩm báo, cấp trên mới chấp thuận cho Mạc Phàm được vào.

Mạc Phàm cũng tỏ vẻ bất mãn. Hà cớ gì mà lại chậm chạp đến vậy? Có điện thoại không dùng, chuyện chỉ vài phút có thể quyết lại cố tình kéo dài đến một canh giờ, trời đã tối mịt rồi!

Xe cộ bên ngoài không được phép tiến vào. Mạc Phàm cùng Nam Giác ngồi lên loại xe cáp điện chỉ thường thấy ở các điểm du lịch. Ngồi ròng rã gần nửa canh giờ mới nhìn thấy cổng lớn của sơn trang.

Bên dưới ngọn núi có pháp sư tuần tra, trên núi có rào chắn cao như tường thành. Mức độ đề phòng của tòa tư nhân sơn trang này đã gần bằng một căn cứ quân sự. Dù sao đây cũng là địa giới phía tây nam của Thượng Hải, hà tất phải cẩn mật đến mức này?

"Thật buồn ngủ quá đỗi. Triệu lão gia tử có phải đã phát điên rồi không, để chúng ta canh gác hai mươi bốn giờ một ngày, hà tất phải làm ra chuyện dư thừa đến vậy!" Một tên thủ vệ ngáp một cái nói.

"Ai mà biết được. Nhưng ta nghe đội trưởng bên trong nói, bọn họ dường như còn mời người của Mục Thị gia đến đây, nói rằng có người của thế gia hệ Băng ở đây thì mới tương đối ổn thỏa." Một người thủ vệ khác với vẻ mặt gian xảo nói.

"Chẳng lẽ là đã đắc tội Đông Phương thế gia? Mục Thị cùng Đông Phương nhưng là kỳ phùng địch thủ ngàn năm!"

Hai tên thủ vệ chuyện trò rất nhanh lọt vào tai Mạc Phàm. Mạc Phàm liền lập tức minh bạch.

Xem ra hai vợ chồng Triệu Ngọc Lâm kiêng kỵ Hỏa Diễm Ma Nữ, không tiếc bao bọc toàn bộ sơn trang bằng vũ lực, đồng thời cung thỉnh người của thế gia hệ Băng Mục Thị đến đây. Chắc hẳn bọn họ dù đã chạy trốn mấy ngàn dặm nhưng vẫn không dám an lòng.

"Ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp bằng hữu của ngươi, thế nhưng Triệu lão gia căn dặn, ngươi cũng phải ở tạm nơi đây mấy ngày. . . Trong trang viên, các ngươi có thể tùy ý hoạt động, mọi phương tiện giải trí nơi đây đều có đủ. Ngoài ra, minh tu thất, sân huấn luyện, thực tiễn tràng nơi đây cũng đều có sẵn. Tứ thiếu gia sẽ hậu đãi các ngươi!" Hải Nham, trưởng thủ vệ trang viên nói.

"Trang viên của các ngươi có bao nhiêu pháp sư vậy?" Mạc Phàm hỏi.

"Một trăm hai mươi ba tên. Đều là những ngày gần đây được điều phối từ trong gia tộc tới. Đương nhiên cũng cung thỉnh một số người tài của các thế gia hữu hảo đến đây. Nếu xảy ra chuyện gì, mấy vị không muốn tùy ý tuyên dương, chúng ta tự nhiên sẽ phong tỏa tin tức. Chờ mọi chuyện bình tĩnh, Triệu lão gia sẽ có hậu tạ." Hải Nham, trưởng thủ vệ nói với vẻ chân thật.

"Không cần hậu tạ."

. . .

. . .

Sân bay Hồng Kiều, một chiếc taxi đang phi nhanh như ngựa bạch trên con đường người xe qua lại không ngừng, dọc đường liền vang lên vô số tiếng mắng chửi cha mẹ tổ tông người khác.

Chiếc taxi chạy mãi đến một vùng hoang vu, vị hành khách ở ghế sau đột nhiên ra yêu cầu khắt khe đòi xuống xe, khiến vị tài xế taxi có vẻ lương thiện kia một phen oán giận không thôi.

"Ngài chẳng phải đang sốt bốn mươi mốt độ sao? Ta phải nhanh chóng đưa ngài đến bệnh viện chứ. . ." Tài xế kéo vành nón xuống.

Ai ngờ vị hành khách kia tự mình mạnh mẽ mở cửa xe, liền trực tiếp nhảy sang bụi cỏ hoang bên kia đường.

Chưa đợi tài xế hoàn hồn, thân thể của hành khách này đột nhiên bốc cháy ngọn lửa. Ngọn lửa đỏ thẫm từ hai chân của hắn cháy lan lên đến thắt lưng, tiếp đó thiêu đốt đến tận đầu, khiến vị tài xế kinh hãi há hốc mồm. . .

Hả?

Chưa từng nghe đến ai sốt cao đến mức này mà lại như thế cả!!

Ngọn lửa trên thân hành khách như một Ác ma đáng sợ, lại ngay khi đốt cháy toàn thân hành khách thì chậm rãi tách ra khỏi thân thể của hắn.

Ngọn lửa tự hóa thành hình người, thân thể thướt tha. Còn người bị bám thân kia thì như đã kiệt sức, ngã vật ra bên đường, mất hoàn toàn tri giác. . .

Thân thể ma hỏa diễm chậm rãi lơ lửng giữa trời. Nó không hề thi triển bất kỳ phép thuật nào, nhưng khi nó không cố sức che giấu khí tức của mình, để khí tức ấy lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra, toàn bộ con đường dài hun hút ấy liền như bị một luồng xung lực đánh trúng vậy. Tất cả ô tô đều lặng lẽ tắt máy, một mảng đèn hậu liền nhấp nháy liên tục. . .

Chỉ vài giây sau, vị trí động cơ của tất cả ô tô đều bùng cháy, phụt lên những đốm lửa, đồng thời thiêu cháy cả thân xe!!

Dưới màn đêm, con đường dài hun hút ấy lập tức tê liệt hoàn toàn. Trong phạm vi mấy cây số, hàng trăm, hàng ngàn chiếc xe cộ bắt đầu tự cháy một cách khủng khiếp, biến thành một dải trường long lửa khủng khiếp đến giật mình, hùng vĩ đến mức khiến người ta nghẹt thở!!!

May mắn là tốc độ mỗi chiếc xe cũng không nhanh, những người trong xe đều kịp thời rời khỏi xe mà chạy trốn, bằng không, không biết bao nhiêu sinh mạng sẽ phải chết oan chết uổng!!
. . .




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch