Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tạo Hóa Chi Môn

Chương 99: Một bước lên trời (1)

Chương 99: Một bước lên trời (1)


"Một kim tệ." Lão bản quầy hàng hiển nhiên vô cùng thạo buôn bán, nhìn thấy Ninh Thành và thiếu nữ mặc váy bố mỗi người cầm một đóa châu hoa, lập tức liền ra giá cắt cổ. Huống hồ, hôm nay Nam Nguyên Thành khắp nơi đều là kẻ từ bên ngoài tới. Chẳng nói một kim tệ, ngay cả mười kim tệ, chỉ cần hợp ý kẻ nào đó, vẫn sẽ có kẻ mua.

Tay thiếu nữ khẽ run lên, nàng không thể tin nổi mà lập lại một câu: "Một đôi châu hoa như vậy lại đòi một kim tệ ư? Điều này sao có thể..."

Theo nàng nghĩ, đóa châu hoa này dù có tinh xảo đẹp mắt đến mấy, cũng tối đa bất quá mười mấy đồng tiền mà thôi, thậm chí còn chưa tới một miếng ngân tệ.

Lão bản quầy hàng không nhanh không chậm đáp: "Châu hoa của ta đều là độc nhất, tuyệt đối sẽ không có chiếc thứ hai xuất hiện, hơn nữa đều do đại sư rèn đúc thủ công tại Hoàng thành chế tạo ra. Cái giá tiền này há có thể nói là đắt? Hơn nữa, ta nói là một đóa một kim tệ, không phải một đôi một kim tệ."

Ninh Thành cũng biết lão bản này ra giá cắt cổ, bất quá bây giờ chẳng nói một kim tệ, ngay cả một ngàn kim tệ đối với hắn mà nói cũng chẳng đáng là gì. Huống hồ, kim tệ đối với tác dụng của hắn càng ngày càng nhỏ. Hiện tại hắn cần chính là linh thạch, ngay cả tụ khí thạch hắn cũng không nghĩ tới có bao nhiêu chỗ dùng.

"Lão bản, ta trả một kim tệ, ngươi có thể bán hai đóa châu hoa này cho ta được không?" Thiếu nữ mặc váy bố nhìn đóa châu hoa trong tay Ninh Thành một lát, cắn răng nói. Lần này nàng tới Nam Nguyên Thành là muốn tham gia tuyển chọn của Minh Tâm Học Viện, chỉ là nàng quá đỗi yêu thích đóa châu hoa này. Hơn nữa, khi cầm đóa châu hoa này, nàng có một loại cảm giác cực kỳ an bình. Nàng cảm thấy đóa châu hoa này chính là vì nàng mà làm ra.

Từ nhỏ đến lớn, nàng còn chưa hề xa xỉ tiêu tốn nhiều tiền như vậy để mua một món đồ trang sức nho nhỏ.

"Không được." Lão bản này nói dứt khoát như đinh đóng cột, đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía Ninh Thành.

Ninh Thành chợt nghe ra từ khẩu khí của thiếu nữ mặc váy bố rằng nàng rất đỗi yêu thích đóa châu hoa. Thế nhưng đôi châu hoa này là vật hắn nhất định phải có. Có thể ở Nam Nguyên Thành thấy một đôi châu hoa tương tự, sự kinh hỉ trong lòng hắn căn bản là không cách nào diễn tả. Đây cũng không phải là chuyện bản thân đơn giản luyện chế hai đóa châu hoa liền có thể đại biểu; đây đối với Ninh Thành mà nói, là một loại thiên ý sâu xa mờ mịt.

Cô gái kia cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Ninh Thành, mắt nàng chứa đựng kỳ vọng, nàng hy vọng Ninh Thành đem châu hoa tặng cho nàng. Nàng không phải kẻ ngốc, hiển nhiên đã nhìn ra lão bản quầy hàng này sở dĩ tăng giá, không phải vì đóa châu hoa này thực sự trân quý như thế, mà là bởi vì có kẻ cùng nàng cạnh tranh. Kẻ này đang đứng ngay bên cạnh nàng.

Ninh Thành đưa qua một ánh mắt áy náy nói với thiếu nữ: "Thực sự là xin lỗi, đóa châu hoa này đối với ta có ý nghĩa rất lớn. Nàng có thể nhường đóa châu hoa trong tay cho ta không? Ta nguyện ý tặng nàng một đôi châu hoa khác, nàng có thể tùy tiện chọn."

Thiếu nữ mặc váy bố thoạt nhìn bộ dạng rất quê mùa, thế nhưng Ninh Thành lại phát hiện nàng có dáng dấp chút nào cũng không kém so với An Y, một đôi mắt càng sáng sủa trong suốt. Cái loại ánh mắt vô tội ấy thật giống như có thể nhìn thấu lòng người, sau đó khiến kẻ khác không đành lòng cự tuyệt. Thế nhưng Ninh Thành khẳng định, nàng chưa hề tu luyện qua, trên người không có nửa phần chân khí ba động.

Nghe xong lời Ninh Thành nói, vùng lông mày thiếu nữ này hơi nhíu lại. Nàng không phải vì Ninh Thành không muốn chuyển nhượng châu hoa cho nàng. Nàng biết ở Nam Nguyên Thành, coi trọng một miếng kim tệ như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có kẻ như nàng mà thôi.

Nàng nhíu mày là bởi vì Ninh Thành nói tặng một đôi châu hoa cho nàng. Điều này khiến nàng cảm giác kẻ này quá đỗi lỗ mãng. Nam tử tặng châu hoa cho nữ tử không thể tùy tiện như vậy.

Nàng lắc đầu, buông đóa châu hoa đang cầm trong tay xuống và nói: "Một đôi châu hoa này không nên tách rời. Nếu đối với ngươi có ý nghĩa như vậy, ta sẽ để lại cho ngươi vậy."

Giọng nói nàng mềm nhẹ, nhã nhặn lịch sự, dường như nàng đem châu hoa tặng cho Ninh Thành là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Ninh Thành nhanh chóng lấy ra hai miếng kim tệ đưa cho lão bản quầy hàng, rồi mới hướng thiếu nữ mặc váy bố nói lời cảm tạ: "Đa tạ nàng, nàng hãy chọn một đôi châu hoa đi, coi như ta tặng cho ngươi."

Thiếu nữ mặc váy bố lần này trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, điều ta thích chính là đôi châu hoa hình bông tuyết này. Ta cũng không cần kẻ khác tặng, ta có thể trả hai miếng kim tệ."

Ninh Thành trực tiếp không tiếp lời. Để hắn đem một đôi châu hoa tưởng niệm muội muội Nhược Lan đưa cho một kẻ xa lạ, hắn không muốn.

Bên cạnh có một kẻ thấy rõ, có chút khinh thường châm chọc một câu: "Một nam nhân lại đi tranh đoạt châu hoa với một nữ nhân."

Thiếu nữ mặc váy bố hiển nhiên là không muốn làm cho tranh cãi lớn hơn, không dám nói thêm gì. Nàng nhanh chóng xoay người đi vào đoàn người, rất nhanh liền biến mất.

Ninh Thành không để ý tới đáp lại lời của kẻ khác. Hắn trực tiếp thu lại châu hoa, sau đó cũng không rời đi, trái lại hướng lão bản quầy hàng này dò hỏi: "Lão bản, nhiều kẻ đến Nam Nguyên Thành như vậy đều là đi tham gia tuyển chọn của Minh Tâm Học Viện sao? Minh Tâm Học Viện dù lớn, cũng không cần nhiều kẻ như vậy chứ?"

Lão bản quầy hàng buôn bán lời hai miếng kim tệ nên tâm tình không tệ. Nghe xong lời Ninh Thành nói, hắn lập tức lắc đầu như trống lắc: "Làm sao có thể? Kẻ tới đây tuy nhiều, nhưng đại đa số đều là đến tranh giành làm ăn với người bổn thành chúng ta. Đợi lát nữa ngươi đi quảng trường linh căn khảo thí to lớn, nơi này khắp nơi đều là quầy hàng ngoại lai. Minh Tâm Học Viện nhiều hay ít kẻ tới không hề quan hệ, chỉ là có quan hệ với linh căn, tu vi và ngộ tính."

"Quảng trường linh căn khảo thí?" Ninh Thành có chút không rõ hỏi một câu.

Lão bản quầy hàng cũng không phiền đáp: "Ngươi hẳn không phải tới tham gia tuyển chọn của Minh Tâm Học Viện chứ? Thường thì kẻ tới tham gia tuyển chọn, cũng sẽ đi quảng trường linh căn khảo thí to lớn để tiến hành lần khảo thí linh căn đầu tiên.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch