Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Vẽ Ra Phù Lục Tất Bị Cấm Dùng

Chương 13: Dục Cầm Cố Túng (1)

Chương 13: Dục Cầm Cố Túng (1)


Trước khi Giang Thành đến Phan Hòa Viên, khuê mật của Lâm Dao là Triệu Thấm đã gõ cửa phòng của Lâm Dao.

Bằng hữu của mỹ nữ ắt hẳn cũng là mỹ nữ.

Bất quá, khác hẳn với Lâm Dao trẻ trung tú lệ, Triệu Thấm lại có phần thành thục hơn. Nàng đeo một bộ kính gọng vàng, trông vừa xinh đẹp lại vừa hào phóng.

Cửa phòng mở ra, hai cô nương thân thiết ôm chặt lấy nhau.

Triệu Thấm thấy Lâm Dao đang mặc áo ngủ, liền ngạc nhiên hỏi: "Dao Dao vừa mới thức giấc ư? Đêm qua nàng đã làm gì?"

Lâm Dao dụi mắt, mời Triệu Thấm vào phòng.

"Giang Thành hẹn ta ngắm bình minh, mới về nhà vào sáng sớm hôm qua, suốt cả ngày không ngủ yên giấc, mệt chết đi được..."

Triệu Thấm quen cửa quen nhà, thay giày rồi ngồi xuống ghế sô pha trong nhà Lâm Dao. Nàng không màng Giang Thành là ai, cũng không hỏi về kết quả lời tỏ tình.

Bởi vì nàng biết rõ ràng, dù là ai tỏ tình, thì khuê mật của nàng tuyệt nhiên sẽ không chấp thuận.

Triệu Thấm hiểu rất rõ Lâm Dao.

Có kẻ yêu đương vì ham muốn xác thịt, có kẻ mập mờ với người khác vì thích cảm giác kích thích, có kẻ lại vì tiền tài mà lợi dụng tình cảm. Nhưng Lâm Dao lại khác biệt hoàn toàn với những người đó, nàng không màng tiền tài hay ham muốn kích thích, nàng chỉ thuần túy hưởng thụ niềm vui từ việc trêu đùa tình cảm kẻ khác.

Triệu Thấm liếc nhìn căn phòng vắng vẻ của Lâm gia, khẽ thở dài một tiếng.

Sở dĩ Lâm Dao đối với tình cảm có khát khao kiểm soát mãnh liệt đến vậy, đại khái cùng việc song thân ly hôn thuở thơ ấu của nàng không thể không liên quan.

Bởi vì không có mạng lưới tin tức, những vật dẫn tin tức chính của thế giới 《Tiên Thần》 chủ yếu là báo chí, tạp chí và thư tịch.

Triệu Thấm từ trong túi trữ vật lấy ra mấy quyển tạp chí học viện, nói vọng vào buồng vệ sinh với Lâm Dao: "Dao Dao, số tạp chí nàng muốn, ta đã mang tới cho nàng rồi."

"Được ~"

Giọng Lâm Dao có chút mơ hồ, nghe giống như đang đánh răng.

Một lát sau, Lâm Dao mặc áo thun cổ tròn rộng rãi cùng quần bò ngắn xuất hiện ở phòng khách.

Áo thun rộng rãi để lộ xương quai xanh tinh xảo của thiếu nữ, chiếc quần bò cực ngắn cũng khoe ra một khoảng đùi trắng như tuyết trước mặt Triệu Thấm.

Triệu Thấm liếc nhìn đôi chân của Lâm Dao, trêu ghẹo rằng: "Nếu nàng cứ thế này mà ra ngoài một vòng, e rằng sẽ lại có thêm vài kẻ tìm nàng để ngắm bình minh."

Lâm Dao nhếch môi, chẳng thèm để ý lời đề nghị của Triệu Thấm: "Chúng nghĩ hay lắm! Ta mới không cho chúng ngắm đâu!"

Lâm Dao đi đến ban công phòng khách, muốn kéo rèm cửa sổ ban công phòng khách lên, biến phòng khách rộng rãi thành không gian riêng tư của hai khuê mật.

Kết quả tay vừa chạm vào rèm cửa, thì thấy dưới lầu xuất hiện một thân ảnh quen thuộc —— Giang Thành.

"Dao Dao?"

Triệu Thấm tò mò đi đến ban công, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Lâm Dao đang hướng về phía một nơi nào đó dưới lầu.

Theo hướng mắt Lâm Dao nhìn tới, Triệu Thấm thấy được một vị nam tu.

Một nam tu mà có thể khiến Lâm Dao chủ động ngó đến, trong ấn tượng của Triệu Thấm thì hầu như chưa từng có.

"Hắn là ai?"

"Giang Thành."

"Sáng nay, kẻ đã tỏ tình với nàng đó ư?"

"Ừm."

Triệu Thấm biết rõ ràng Lâm Dao không thể nào ưa thích Giang Thành, vẫn cố ý trêu chọc nàng rằng: "Dao Dao, nàng sẽ không phải đã thích hắn đó chứ?"

Loại đùa cợt này, Triệu Thấm đã nói qua rất nhiều lần, bởi vì người ái mộ Lâm Dao quả thực rất nhiều, nhưng Lâm Dao mỗi lần đều thản nhiên đáp "Không có a."

Nhưng là lần này, Lâm Dao lại lập tức nổi giận.

"Làm sao có thể như vậy! Hắn, hắn sáng nay bị ta cự tuyệt thẳng thừng! Ta đã nói chỉ muốn làm bằng hữu với hắn, thế mà hắn lại khăng khăng muốn ta làm bạn gái của hắn! Hắn hiện tại đến dưới lầu nhà ta, bất quá là vì vẫn ôm hy vọng, muốn cầu xin ta vãn hồi quan hệ bằng hữu mà thôi!"

Triệu Thấm lần thứ nhất nhìn thấy Lâm Dao khi nói về kẻ theo đuổi, lại lộ ra vẻ kích động như vậy.

"Dao Dao?"

Bộ ngực thiếu nữ vừa chớm nở của Lâm Dao nhẹ nhàng phập phồng một lát, sau đó nàng dần bình tĩnh lại.

"Hắn lát nữa chắc chắn sẽ dùng Thông Tấn phù tìm ta, ta không thể cứ mặc như thế này được."

Lâm Dao trở về phòng đổi một thân y phục bình thường.

"Thấm Thấm, bộ này thì sao?"

Triệu Thấm vẫn chưa hoàn hồn khỏi vẻ khác lạ của Lâm Dao, chỉ đáp: "Đẹp mắt."

Nhưng là Lâm Dao suy nghĩ một hồi, cảm thấy không được, liền trở về phòng đổi một bộ khác.

Sau khi giày vò vài lượt, Lâm Dao nhìn mình trong gương, miễn cưỡng hài lòng.

Vớ trắng + váy ngắn + áo vải thun cổ chữ U + áo chẽn + túi da nhỏ đeo chéo vai.

Ba phần thanh thuần, ba phần đáng yêu, ba phần nhu mì, cộng thêm một phần quyến rũ.

Điểm duy nhất chưa hoàn mỹ chính là, váy có chút ngắn, dài đến khoảng mười lăm phân phía trên đầu gối.

Dù bên trong có mặc quần cộc sẽ không hở hang, song đây là lần đầu Lâm Dao chuẩn bị mặc chiếc váy ngắn như vậy ra ngoài, nên nàng có chút không quen.

"Liệu có quá ngắn không?"

Lâm Dao đang do dự thì, liền nghĩ đến Giang Thành không chút để tâm đến nàng, còn đòi nàng lập văn tự cam đoan với vẻ mặt vô sỉ kia.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch