Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Ở Chư Thiên Điệu Rất Thấp

Chương 6: Hắc Thủ Sau Màn

Chương 6: Hắc Thủ Sau Màn


"Nữ nhi, mau mở cửa một chút, con đã gần một ngày không ăn uống gì rồi, cứ tiếp tục như vậy thân thể của con sẽ không chịu nổi."

Trần Hoài Giang đứng ở cửa, nghe tiếng khóc yếu ớt của nữ nhi vọng ra từ trong phòng, nội tâm hắn đau xót vô cùng. Hắn mong mỏi nữ nhi có thể đáp lại hắn một tiếng.

Nhưng hắn đợi bên ngoài phòng đã lâu, nữ nhi vẫn không có chút nào hồi đáp hắn.

"Nữ nhi, con cứ yên tâm, cha hứa với con, cha sẽ khiến kẻ đã ức hiếp con phải trả một cái giá cực lớn."

"Ăn một chút gì đi, cha hiện tại chỉ có duy nhất một nữ nhi bảo bối là con, nếu con cứ không ăn không uống như vậy, đây chẳng phải là đang dày vò cha con đây sao."

Trần Hoài Giang đứng ở cửa hồi lâu, nghe tiếng khóc của nữ nhi dần dần yên tĩnh. Bất kể thế nào, trước hết cứ khuyên nữ nhi ăn một chút gì rồi tính tiếp.

"Cha nói dối, cha lừa ta! Cha căn bản không thể làm gì được hắn ta."

Ôm hai đầu gối, Trần Vũ Linh sớm đã khóc mệt, cuối cùng nàng cũng ngẩng mặt lên. Gương mặt hoa lê đẫm mưa ấy khiến người ta không khỏi đau lòng.

"Nữ nhi, cha làm sao có thể lừa con? Cha con đây chính là Tể Tướng, huấn giáo một tên Thiên Hộ nho nhỏ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao."

Trần Hoài Giang thấy nữ nhi đã đáp lời hắn, liền không màng những chuyện khác, trước hết cứ an ủi nữ nhi ăn một chút gì rồi tính tiếp.

"Cha đừng gạt con nữa, Đông Võ Vương tay cầm trọng binh, dã tâm ngút trời ai ai cũng biết. Triều đình đối với Đông Võ Vương chỉ có thể trấn an, không thể dùng vũ lực."

"Động đến con trai hắn chẳng khác nào bức hắn làm phản, cha căn bản không thể làm chủ vận mệnh của nữ nhi."

Hoàng Đông Kiệt chính là Đông Võ Vương.

Trần Hoài Giang không phản đối, bởi vì hắn thật sự không thể phản bác lời nữ nhi nói. Thân là Tể Tướng, hắn rõ ràng tình hình Đại Hạ Đế Quốc hơn ai hết.

"Cha, con muốn biết ai là kẻ đứng sau giật dây chuyện này?"

Ngữ khí của Trần Vũ Linh sắc bén đến đáng kinh ngạc, khiến Trần Hoài Giang đang đứng ngoài cửa trong lòng cả kinh.

"Nữ nhi, con đang nói gì vậy?"

"Cha, con là đương sự, lúc đó con quả thật bị hạ độc, nhưng tình hình của Hoàng Thiên Trấn lúc đó cũng không đúng lắm."

"Sau đó con ngẫm lại, phát hiện có rất nhiều điểm không đúng. Rõ ràng là có kẻ đang âm thầm ám toán, không phải muốn Tướng Phủ cùng Đông Võ Vương phủ trở mặt thì cũng có mục đích khác."

Trần Vũ Linh dù sao cũng là Tể Tướng chi nữ, trí tuệ đáng có vẫn phải có. Sau khi bình tĩnh lại, nàng phát hiện rất nhiều điểm bất thường, có kẻ đang đứng sau giở trò tính kế.

"Ừm, cha sẽ điều tra rõ ràng. Nếu có kẻ nào đứng sau ám toán, cha tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!"

"Cha, người cứ đặt cơm nước trước cửa đi. Con muốn yên tĩnh một lát, lát nữa khi đói con sẽ ăn."

Trần Hoài Giang muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng mọi lời muốn nói đều nghẹn ứ nơi yết hầu, không thốt ra được. Hắn chỉ có thể phân phó hạ nhân trông chừng tiểu thư cẩn thận rồi rời đi.

"Thế lực của Đông Võ Vương phủ quá lớn, kết quả cuối cùng của việc này có thể sẽ là, vì danh dự và thanh danh các phương diện, có lẽ bất kể ta có nguyện ý hay không, ta đều sẽ bị vội vã gả đi..."

"Đây chính là vận mệnh của ta sao? Vì sao ta lại không cam lòng đến thế."

Trần Vũ Linh đang suy đoán ai là kẻ đứng sau giật dây chuyện này, không hiểu sao nàng lại nghĩ đến tương lai của mình. Trong yên lặng, nàng lại đau lòng rơi lệ.

Thái Úy Phủ

Thái Úy cùng Tể Tướng chức vụ ngang cấp.

"Trần Hoài Giang, tính kế thật hay! Không hổ là đối thủ cũ bao thập niên của ta, đủ lòng lang dạ sói, ngay cả con gái mình cũng dám đẩy vào chỗ chết."

"Đáng tiếc ngươi và ta không cùng chung chí hướng, lại để ta phát giác kế hoạch của ngươi. Ta đây tuyệt đối không thể để ngươi thành công."

"Đúng lúc! Đây chính là ngươi cho ta cơ hội, việc này không chỉ khiến ngươi tổn thất nặng nề, mà còn có lẽ có thể nhân cơ hội này kéo ngươi xuống ngựa."

Thái Úy Tư Mã Tu Hào với vẻ mặt ẩn hiện nụ cười giả tạo, gọi hạ nhân tới, ghé vào tai hắn dặn dò mấy câu. Hạ nhân hiểu ý, liền lui xuống sắp xếp.

Thiên Lao

Hoàng Đông Kiệt tới. Quan binh trông coi thiên lao không một ai dám ngăn cản bước chân của Hoàng Đông Kiệt.

Khoảnh khắc bước vào thiên lao, Hoàng Đông Kiệt nhíu mày. Mùi vị trong thiên lao quả thật khiến người ta khó chịu đôi chút.

Hoàng Đông Kiệt dừng bước, hắn không biết Hoàng Thiên Trấn bị nhốt ở gian tù nào. Quan binh trông coi phòng giam cũng rất thức thời, vội vàng dẫn đường.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Hoàng Thiên Trấn thấy người nào đó tới, ngay cả một tiếng "Phụ Vương" cũng không gọi, chỉ có chút ngoài ý muốn hỏi một câu.

"Tư vị thế nào?"

Hoàng Đông Kiệt nhìn đứa con ngang ngược bướng bỉnh này hỏi.

"Tư vị gì cơ?"

Hoàng Thiên Trấn không biết lão tử hắn hỏi là gì.

"Trần Vũ Linh, một trong Kinh Đô Ngũ Mỹ, có tư vị thế nào?"

Hoàng Đông Kiệt thấy đại nhi tử cố ý bày ra vẻ mặt khó coi với mình cũng không thèm để ý, ngược lại có chút tò mò hỏi đại nhi tử tư vị thế nào.

"Hừ!"

Hoàng Thiên Trấn đầu tiên là sửng sốt, lão đầu lãnh khốc vô tình này bị trúng tà rồi sao, làm sao lại hỏi ra câu hỏi kỳ quái như vậy.

Phản ứng lại, hắn lạnh lẽo hừ một tiếng, sau đó liền trầm mặc xuống, không thèm để ý tới lão đầu nhà mình nữa.

Vẫn ngang ngược như vậy! Hoàng Đông Kiệt thấy thái độ của đại nhi tử đối với hắn vẫn không thay đổi, lắc lắc vai, biểu thị đã quen.

"Ngươi có còn muốn đi ra ngoài hay không? Muốn đi ra ngoài thì nói cho ta biết ngươi đã trúng kế như thế nào."

Hoàng Đông Kiệt thấy nếu hắn không mở miệng, nơi này vẫn sẽ cứ yên tĩnh mãi. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhường một bước với đứa con ngang ngược này.

"Ta không nhớ được nhiều lắm. Ngày đó ta đang uống rượu, uống rồi liền say. Ta nhớ tửu lượng của ta, lượng rượu đó ta sẽ không say, nhưng ta vẫn cứ say."

"Sau đó không biết bị ai dìu vào một cái phòng, rồi chuyện không nên xảy ra. Chờ đến khi ta hoàn toàn tỉnh táo lại, ta cũng đã ở trong phòng giam này rồi."

Hoàng Thiên Trấn suy nghĩ một chút, vẫn là đem chuyện trải qua của mình nói một lần. Kỳ thực hắn biết hắn không nói cũng không sao, bởi vì Phụ Vương của hắn đều sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn ra.

Chỉ là nghĩ đến Phụ Vương tự mình đến thiên lao thăm hắn, không biết xuất phát từ tâm tình gì, hắn liền nói ra.

"Cô nương kia có tư vị thế nào?"

Hoàng Thiên Trấn nói xong, yên tĩnh chờ lão tử của hắn nói tiếp, kết quả lại chờ được một câu nói như vậy. Hắn tức giận đến mức xoay lưng ngồi xuống, không muốn phản ứng lão tử nhà mình nữa.

"Ngoan ngoãn chờ đi, nhanh nhất là một hai ngày nữa ngươi là có thể ra ngoài rồi."

Quả nhiên, mặc kệ ở thế giới nào, sự giao tiếp giữa phụ tử mãi mãi cũng ngắn gọn như vậy.

Một điểm chung là, nhi tử không muốn để phụ thân quản quá nhiều, cũng không muốn để phụ thân biết quá nhiều.

Còn phụ thân thì sao, muốn quan tâm nhi tử, nhưng lại không biết làm thế nào để quan tâm, cũng không biết làm thế nào để giao tiếp cho tốt, từ từ biến thành trầm mặc ít nói.

Hoàng Đông Kiệt nói xong cũng đi về phía cửa.

"Phụ Vương!"

Hoàng Đông Kiệt dừng bước, quay đầu nhìn vẻ mặt do dự của Hoàng Thiên Trấn.

"Có thể đừng..."

Nói đến đây, Hoàng Thiên Trấn ngừng lại, nhớ tới thái độ của phụ vương, trước đây không đồng ý, bây giờ làm sao lại đồng ý.

Vì vậy hắn không nói gì thêm, tiếp tục quay đầu ngồi xuống trở lại.

"Sau này nói thì đừng nói nửa vời, bằng không ta đánh chết ngươi."

Hoàng Đông Kiệt để lại một câu nói rồi rời đi. Kỳ thực hắn biết đại nhi tử muốn nói gì, chẳng phải là muốn hắn đừng tạo phản.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch