Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Ở Chư Thiên Điệu Rất Thấp

Chương 23: Những Điều Cực Đoan

Chương 23: Những Điều Cực Đoan


Gặp phải cao thủ, liền khuất phục mà một tiếng tiền bối, hai tiếng tiền bối mà gọi. Có những nhân vật chính, thậm chí cả nữ nhân vật chính, không may còn bị làm nhục.

Không có bản lĩnh thì mù quáng dong chơi làm gì? Cứ ẩn mình khiêm tốn một chút không tốt hơn sao?

. . .

"Trần lão đầu, gần đây có thể sẽ tới cửa để giải thích. Ngươi không cần bận tâm đến hắn, cứ chặn hắn ngoài cửa, cho hắn thấy ta không muốn gặp mặt hắn."

"Dạ, Vương gia."

Lý Quý thấy Vương gia không có phân phó gì khác, liền lui xuống xử lý những chuyện còn lại.

Nơi đây, an tĩnh chỉ còn lại tiếng Hoàng Đông Kiệt lật những tạp sách thuốc dân gian xào xạc.

Chưa đầy một ngày ngắn ngủi, chuyện tân nương Đông Võ Vương phủ bỏ trốn đã lan truyền khắp nơi.

Đúng như Hoàng Đông Kiệt dự liệu, Đông Võ Vương phủ đã trở thành trò cười.

Buông bỏ binh quyền lớn mạnh như vậy đã là ngu xuẩn. Tân nương bỏ trốn ngay trong ngày thành thân, đối với những người khác mà nói, đã khó mà chịu đựng nổi, huống hồ đối với Đông Võ Vương phủ rộng lớn, mặt mũi chẳng còn, hoàn toàn mất hết.

Đông Võ Vương phủ thật sự trở thành trò cười, vẫn là trò cười lớn nhất khắp thiên hạ.

Cũng có một bộ phận người lại trở nên hưng phấn.

Đó chính là những kẻ thù của Đông Võ Vương phủ cùng những kẻ có dã tâm bất chính.

Đông Võ Vương phủ trở nên lớn mạnh như vậy, nói không có kẻ thù thì quả là lời giả dối.

"Tuyệt vời quá! Cơ hội của chúng ta đã tới."

"Đông Võ Vương phủ đã không còn binh quyền. Thực lực của Đông Võ Vương phủ vốn đã suy giảm không nói làm gì, tên Đông Võ Vương ngu xuẩn kia còn tự tay khiến những cường giả từng quy phục hắn phải rời đi."

"Hiện giờ lại gây ra trò cười này, vậy Đông Võ Vương phủ còn có bao nhiêu cường giả nguyện ý ở lại đây nữa?"

"Cứ chờ đợi, chờ khi cường giả của Đông Võ Vương phủ rời đi gần hết, chính là thời khắc chúng ta báo thù."

"Không vội, cũng chỉ vài ngày nữa thôi, chúng ta chuẩn bị một chút."

Đây là suy nghĩ trong lòng của những cừu gia Đông Võ Vương phủ. Cụ thể Đông Võ Vương phủ có bao nhiêu cừu gia, điều này không ai biết.

Kẻ thù là một chuyện, nhưng điều đáng sợ thật sự là những kẻ có dã tâm bất chính.

Bởi vì những kẻ này không phải thế lực siêu nhiên thì cũng là đỉnh cấp thế lực.

"Kinh thành là địa bàn của lão bất tử kia. Một khi Đông Võ Vương phủ phát sinh chém giết, mọi động tĩnh bên ngoài tuyệt đối không thể giấu được lão bất tử kia."

"Vì vậy, mục đích của chúng ta không phải giết người, mà là trộm đi Phục Sinh Đan, đồng thời xác nhận Thương Long Toái Phiến có đang nằm trong tay Đông Võ Vương hay không."

"Có hành động này không chỉ có chúng ta, các thế lực khác cũng sẽ ra tay. Nếu như chạm mặt bọn họ, đừng nương tay, có thể giết thì giết, không thể giết thì án binh bất động."

Giữa các đại thế lực cũng thường xuyên phát sinh chuyện đổ máu. Chỉ cần có cơ hội, bọn họ đều sẽ cắn đối phương một miếng, có thể cắn tàn đối phương thì càng tốt hơn.

Bọn hắn bây giờ chính là nhân lúc Đông Võ Vương phủ thực lực suy giảm mà cắn một miếng.

Bởi vì Đông Võ Vương phủ có Phục Sinh Đan, khả năng còn có cả Thương Long Toái Phiến, thứ mà các đại thế lực khác cũng vì đó mà tranh đoạt đến đổ máu.

Nơi vô danh.

Chỉ thấy từ khu rừng rậm rạp vô biên vô tận, có một đôi nam nữ thanh niên bước ra.

Y phục hai người đều rách nát tàn tạ, rõ ràng cho thấy bộ dạng đã bị vây khốn ở một nơi rất lâu.

Nam nhân tóc tai bù xù, râu ria lởm chởm, nhưng tướng mạo hắn có ba bốn phần giống Hoàng Đông Kiệt. Không cần nói cũng biết, hắn chính là nhị công tử của Hoàng Đông Kiệt, Hoàng Thiên Khải.

Nữ nhân thì sạch sẽ hơn nhiều, chỉ thấy nàng đội mũ che mặt cùng lụa đen che kín đầu, khiến người ta không thấy rõ dung mạo nàng. Dung mạo tuy không thấy rõ, nhưng trên người nàng lại có mùi máu tươi, có của nàng, cũng có của người khác. Hiển nhiên nàng là một nhân vật hung ác không hề đơn giản.

"Vân Nhĩ, nhìn xem, chúng ta đã ra ngoài rồi!"

Trên mặt Hoàng Thiên Khải hiện lên vẻ mừng rỡ, hắn cuối cùng cũng đã thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Ba tháng!

Trọn vẹn ba tháng, hắn cuối cùng cũng đã thoát khỏi khu rừng quỷ dị vô danh này.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch