Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Ở Chư Thiên Điệu Rất Thấp

Chương 18: Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

Chương 18: Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép


"Bẩm Vương gia, đoàn khách khanh đều đang muốn diện kiến Vương gia."

Lý Quý nhìn thấy trạng thái của chủ tử vào giờ khắc này cũng cảm thấy bất ngờ, đã rất lâu rồi chủ tử không có tâm tình tốt đến vậy.

Nhưng nghĩ đến đoàn khách khanh, hắn lại thấy đau đầu.

"Lý Quý, ngươi không thấy tâm tình của ta vào giờ khắc này đang rất tốt sao? Ngươi muốn ta đi gặp đám Mãnh Phu toàn thân bắp thịt kia, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ta mất."

Hoàng Đông Kiệt tự nhiên biết vì sao đoàn khách khanh lại muốn gặp hắn. Trong số đó, rất nhiều người đều là vì muốn cùng hắn chung sự nghiệp, mới gia nhập vào đoàn khách khanh của hắn.

Giờ đây hắn đã buông bỏ binh quyền, khiến đoàn khách khanh không còn nhìn thấy một tia hy vọng nào, cũng khiến bọn họ không còn cơ hội kiến công lập nghiệp. Đương nhiên bọn họ muốn đến đây hỏi Vương gia vì sao.

"Ngươi hãy đi nói cho bọn họ biết, rằng ta đối với ngai vị Hoàng Đế đã không còn hứng thú, cũng không còn dã tâm muốn làm bất cứ chuyện gì đặc biệt."

"Nếu như bọn họ có nơi nào tốt hơn để đi, ta sẽ không ngăn cản. Ta còn sẽ phát cho bọn họ số tiền tài xứng đáng để bọn họ tự do rời đi."

"Nếu như bọn họ muốn tiếp tục ở lại Vương phủ dốc sức cho ta, ta cũng hoan nghênh. Muốn ở lại bao lâu cũng được, thậm chí dưỡng lão tại đây cũng không thành vấn đề."

"Lời này không chỉ nói với đoàn khách khanh, mà còn là với tất cả mọi người trên dưới Vương phủ. Muốn ở lại hay muốn rời đi, đều tùy ý bọn họ."

Hoàng Đông Kiệt nói xong liền vẫy tay ra hiệu cho Lý Quý lui xuống.

Lý Quý đối với chỉ lệnh của Vương gia không cảm thấy kỳ quái, đây là cách xử lý tốt nhất dành cho đoàn khách khanh. Còn về những người trên dưới Vương phủ, đa số đã ký khế ước bán thân, muốn rời đi ư? Nằm mơ đi!

"Phụ Vương, chuyện gì mà khiến tâm tình người tốt đẹp đến vậy?"

Hoàng Thiên Trấn gần đây rất rảnh rỗi, bởi vì sắp thành hôn, mọi nơi đều không thể đi được. Hắn thẳng thắn từ bỏ cả chức vị Đại Lý Tự.

Những tranh đấu trong quan trường khiến hắn vô cùng phiền não, hắn thậm chí đã nghĩ sau khi thành thân sẽ thử xem liệu có thể làm một thương nhân hay không.

Bởi vậy, hắn nhớ đến đây hỏi Phụ Vương, làm thương nhân thì buôn bán gì là tốt nhất. Kết quả, hắn nhìn thấy biểu tình tâm tình vô cùng tốt của Phụ Vương.

"Ta mơ thấy đệ đệ ngươi dẫn nương tử về nhà."

"Tiểu đệ? Phụ Vương, người có biết tung tích tiểu đệ sao?" Hoàng Thiên Trấn hỏi.

"Tiểu tử đó thích chạy loạn khắp nơi, nếu như ta biết tung tích của hắn, đã sớm bắt hắn quay về gấp để tham gia hôn sự của ngươi rồi."

Hoàng Đông Kiệt thành thật nói.

"Phụ Vương, giang hồ hiểm ác khó lường, phải mau chóng tìm được tiểu đệ mới được, nếu không ta sẽ không yên lòng."

Hoàng Thiên Trấn biết Phụ Vương còn có một tổ chức tình báo tên là "Hỏa Chủng" trong tay. "Hỏa Chủng" có ý nghĩa là: Chỉ cần Vương gia còn tồn tại một ngày, ngọn lửa sẽ vĩnh viễn không bao giờ tắt.

Hắn hy vọng tổ chức tình báo của Phụ Vương có thể dốc toàn lực tìm kiếm tung tích tiểu đệ.

"Chỉ cần tiểu tử đó còn sống, ắt sẽ tìm được hắn."

Hoàng Đông Kiệt không hề vội vàng chút nào. Tuy hắn có biện pháp nhanh chóng tìm được người, nhưng hắn thích mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

"Thôi không nói về tiểu tử đó nữa, còn ngươi thì sao? Đã sắp thành thân rồi, có hay không sớm đi cùng khuê nữ nhà người ta trao đổi chút tình cảm?"

Hoàng Đông Kiệt trêu ghẹo nói.

"Ta đã đến Tể Tướng Phủ một lần rồi, bất quá nàng không muốn gặp ta. Ta nghĩ dù sao cũng sắp thành thân, nên cũng không bận tâm mấy ngày nay."

Hoàng Thiên Trấn khoát tay nói.

"Ngươi à, sao lại ngốc nghếch đến vậy? Nàng không muốn gặp ngươi, ngươi liền không đi sao?"

"Trước đó là ngươi đã phụ lòng nàng, mặc kệ nguyên nhân là gì, việc này đều xem như lỗi của ngươi."

"Ngươi nói tạ tội sao? Dù cho bởi vì hai ngươi sắp thành thân mà chuyện này kết thúc, nhưng một nữ hài tử cũng muốn có một thái độ thành ý chứ, phải không?"

"Đừng bận tâm những lễ tiết gặp mặt không phù hợp trước khi thành thân, điều đó không quan trọng."

"Nàng không muốn gặp ngươi, ngươi vẫn phải đi. Dù cho ngươi chỉ đứng trước cửa nàng mà không nói lời nào cũng được,... ít nhất ... để nàng thấy được thành ý của ngươi."

"Khoảng cách đến ngày thành thân chỉ còn mấy ngày nữa, những ngày này ngươi đều phải đi, một ngày cũng không được bỏ lỡ."

"Còn lo lắng làm gì nữa, còn không mau đi đi!"

Hoàng Đông Kiệt nhìn Hoàng Thiên Trấn với vẻ mặt "hận rèn sắt không thành thép".

"Ồ, vâng, ta đi ngay đây."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch