Dao găm đâm vào ngực Phương Bình, đâm vào thật sâu, chỉ còn lại cán dao lộ ra ngoài.
Cảm thấy được dao găm đâm vào mà không gặp trở ngại nào, trên mặt Hoàng Trác không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, có thể so với Thần Tinh thì thế nào, còn không phải là chết trong tay hắn sao?
Hắn đã có thể nghĩ đến, sau khi trong tộc biết được hắn ám sát Phương Bình thành công thì sẽ ban cho hắn phần thưởng phong phú cỡ nào rồi.
Nhưng rất nhanh, vẻ đắc ý trên mặt hắn biến mất, bởi vì hắn phát hiện, tuy rằng dao găm đâm vào tim Phương Bình, nhưng cũng không có máu tươi bắn ra tung toé, chỉ có nhiệt độ trên lưỡi dao găm đang tăng lên rất nhanh.
Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy Phương Bình không có việc gì, giống như hoàn toàn bình thường, giơ tay phải hóa thành ngọn lửa đấm về phía hắn.
Hắn rút dao găm ra, cuống quít nghiêng người tránh né, nhưng hắn vẫn không thể tránh thoát hoàn toàn được.
Nắm tay lửa sượt qua thân thể hắn, mặc dù chỉ sượt qua một chút, nhưng hắn vẫn không khỏi trượt tay thả túi thi thể ra, trên người hắn bốc lên ngọn lửa màu vàng bay ngược ra sau, té ngã vài trăm mét.
Thịch!
Cả người hắn bị ngọn lửa thiêu đốt mà ngã trên mặt đất, tuy rằng vẫn đang tàng hình, nhưng từ ngọn lửa thiêu đốt cũng đã mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng một con người.
Ầm!
Trong nháy mắt Phương Bình đã đuổi tới, ngọn lửa mãnh liệt trong tay trào ra, vây quanh lấy ngọn lửa mơ hồ có thể nhìn ra hình người này.
"Hử, không có ai. . . . . . ?"
Trên mặt Phương Bình lộ ra một tia ngoài ý muốn, ngọn lửa của hắn cũng không vây khốn được người kia, bên trong ngọn lửa hình người cũng không có người, đối phương đã chạy thoát rồi.
"Nguy hiểm thật!"
Trong một bồn hoa ven đường, một cái đầu lộ ra ngoài, chính là Hoàng Trác, thân thể hắn lúc này vẫn đang tàng hình, mà hơn phân nửa cơ thể hắn đều bị chôn vào trong đất.
Trên mặt hắn mang theo vẻ nghĩ còn phát sợ.
Tình huống vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải hắn sở hữu năng lực hệ Thổ, kịp thời lột bỏ quần áo trên người chui vào trong đất thì lúc này hắn hẳn là đã bị tóm được rồi.
"Đáng ghét, tim bị đâm thủng nhưng sao lại có thể không có chuyện gì được chứ?"
Hắn không nghĩ ra được vì sao Phương Bình bị đâm thủng tim mà vẫn không chết, cũng không phải nguyên nhân do thân thể đối phương hóa thành nguyên tố được, thanh dao găm này của hắn có năng lực đặc biệt, nó có thể đả thương được thân thể nguyên tố hóa.
"Chạy nhanh thật!"
Dập tắt ngọn lửa, Phương Bình đề phòng mà quan sát bốn phía xung quanh.
Phản ứng của hắn đã đủ nhanh rồi, nhưng vẫn để cho đối phương chạy thoát, hắn phỏng chừng, hẳn là đối phương đã nhờ vào năng lực nào đó để chạy trốn.
Về phần vì sao hắn bị đâm và tim mà lại không chết, tất nhiên là bởi vì Haki Quan Sát để hắn biết trước sẽ gặp phải tập kích, hắn đã biến cả lồng ngực mình thành nguyên tố lửa, cũng đã thay đổi vị trí của trái tim.
"Tim bị đâm thủng mà cũng không chết, quái vật, người này chính là một con quái vật!"
Hoàng Trác trốn trong bồn hoa, hắn nhìn về phía Phương Bình không hề có việc gì, ánh mắt hắn đã tràn đầy vẻ kinh hãi, hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy một người bị đâm xuyên tim mà vẫn không chết, tưởng như là người bất tử.
"A, đau quá!"
Một trận đau nhức truyền tới từ cơ thể hắn, hắn đau đến thật hít một ngụm khí lạnh.
Uy lực của ngọn lửa màu vàng thật sự quá mạnh mẽ, cho dù chỉ là sượt qua một chút cũng đã khiến cho hắn bị thương không nhẹ.
"Đáng ghét, thế mà lại để cho ta ăn thiệt lớn như vậy."
Trong mắt hắn tràn ngập lửa giận, đột nhiên, khóe miệng của hắn nhếch lên để lộ ra một nụ cười gằn.
"Hừ, ngươi là quái vật, ta không tin người bên cạnh ngươi cũng là quái vật."
Đầu của hắn chui vào trong đất, rất nhanh hắn đã rời đi, hắn bị thương không nhẹ nên cần phải tìm một chỗ khôi phục thương thế.
Đợi một lát, nhưng vẫn không có tập kích nào khác đánh tới, Phương Bình đi về phía túi thi thể.
Vì tên kia tuột tay làm rơi nên cái túi cũng không bị dính lửa, thế là cũng không bị bốc cháy.
Nắm lấy khóa kéo của cái túi, Phương Bình chậm rãi mở ra, một gương mặt hoảng sợ mà lại tái nhợt của một cô gái bị lộ ra.
Không ngoài dự đoán của hắn, bên trong cái túi là một người, hẳn là cô gái vừa rồi phát ra kêu thảm thiết.
Hắn thăm dò hô hấp của cô gái này, sờ chỗ động mạch của nàng, hắn không khỏi lắc lắc đầu, nàng ấy đã chết rồi.
Cho dù hắn có Xin đừng chết thì cũng không thể cứu sống được một cái xác, Xin đừng chết chỉ có thể cứu người sắp chết chứ không phải là người đã chết.
Tuy rằng hắn cứu được cô gái này khỏi tay của hung thủ, nhưng lại là không thể giữ được tánh mạng cho nàng.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng lại một tiếng bước chân chạy vội mang theo tiếng gió phát ra, có người đang đi về hướng này.
Trong đó, người đến sớm nhất là một nữ tử với khuôn mặt xinh đẹp thêm chút quyến rũ, mặc áo gió màu trà, người này chính là Hồ Ngạo Nhi nhận nhiệm vụ mất tích liên hoàn này.
Nhận được báo cáo rằng có tiếng hét ở khu vực này, nàng đang trong thời gian đi tuần nên đã chạy lại đây rất nhanh.
"Người nào?"
Dưới sắc trời âm u, nhìn thấy gói thi thể cùng với bóng lưng của Phương Bình đứng bên cạnh thi thể, Hồ Ngạo Nhi rút ba cây thương ngắn màu lam sau lưng ra, chuẩn bị tùy lúc phát động tập kích.
"Tiền bối Hồ Ngạo Nhi, là ta!"
Phương Bình xoay người, vội vàng nói.
"Phương Bình, sao ngươi lại ở đây?"
Thấy là Phương Bình, trên mặt Hồ Ngạo Nhi lộ ra vẻ bất ngờ.
Thật ra nàng không cho rằng Phương Bình là hung thủ, với năng lực không gian mà Phương Bình sở hữu, nếu hắn mà là hung thủ, hắn đã sớm thuấn di biến mất trước khi nàng tới rồi.
"Vừa rồi ta ở chỗ của Yến Tuyết, nghe thấy tiếng động nên liền chạy tới đây."
Phương Bình giải thích.
Hồ Ngạo Nhi tiến lên trước, nàng lập tức nhìn thấy khuôn mặt vừa tái nhợt vừa hoảng sợ của nữ tử.
"Ghê tởm!"
Nàng không khỏi nắm chặt nắm tay, sắc mặt nàng một trận xanh mét, số lượng Giác Tỉnh giả bị giết hại lại tăng thêm một người mới.
Nàng liếc mắt nhìn chung quanh một cái, nhìn thấy dấu vết đánh nhau của ngọn lửa, không khỏi hỏi.
"Ngươi đã đánh nhau với hung thủ rồi?"
"Ừ, ta đã đánh nhau với hắn, tuy rằng đả thương hắn, nhưng vẫn để cho hắn chạy thoát rồi."
Phương Bình nói.
"Ngươi nhìn thấy khuôn mặt hắn không?"
Hồ Ngạo Nhi không khỏi chờ mong mà hỏi.
Phương Bình lắc đầu.
"Mặc dù ta giao thủ với hắn, nhưng hắn vẫn luôn tàng hình, ta cũng không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, thậm chí ta còn không biết hắn là nam hay là nữ."
Trong lòng Hồ Ngạo Nhi dâng lên một trận thất vọng, nàng hỏi.
"Có thể đoán ra thực lực tổng thể của hắn không?"
"Hẳn là một Ngũ giai Giác Tỉnh giả, nhưng năng lực tàng hình của hắn thực sự khó giải quyết, nếu không phải ta có năng lực đặc thù, ngay cả ta cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Trong lòng Phương Bình còn một chút sợ hãi mà nói.
"Nguy hiểm như vậy?"
Hồ Ngạo Nhi cả kinh, với thực lực của Phương Bình thế mà cũng thiếu chút nữa gặp nguy hiểm, trong lòng nàng không khỏi đề cao thêm một tầng đối với mức độ nguy hiểm của tên tội phạm này.
"Đúng, năng lực tàng hình của đối phương cực kỳ nguy hiểm, chẳng những không thể cảm nhận được, hơn nữa lúc ra tay cũng không phát ra một chút tiếng động nào."
Phương Bình nghiêm mặt mà nói.
"Không thể cảm nhận được? Lúc ra tay, không phát ra một chút tiếng động nào?"
Nghe thấy miêu tả của Phương Bình, sắc mặt Hồ Ngạo Nhi trở nên ngưng trọng, đổi lại là nàng cũng chưa chắc có thể tránh được loại tập kích này.
Một đám Giác Tỉnh giả đi đến, có Giác Tỉnh giả tham gia tìm kiếm, cũng có Giác Tỉnh giả gan lớn đi tới, đầu tiên là chào hỏi Hồ Ngạo Nhi và Phương Bình, sau đó, sắc mặt của tất cả đều không khỏi xanh mét mà nhìn xác chết của người bị hại.
"Tiền bối Hồ Ngạo Nhi, vậy ta cáo từ đây."
Ở đây đã không có chuyện của Phương Bình nữa, hắn nói một tiếng với Hồ Ngạo Nhi rồi thuấn di biến mất trên đường, trở lại chỗ của Yến Tuyết.
"Thế nào?"
Thấy Phương Bình trở lại, Yến Tuyết và Phàn Huyên vội hỏi.
"Đã đánh nhau với hung thủ, nhưng lại để cho hung thủ chạy thoát, năng lực của đối phương rất nguy hiểm, có thể ẩn thân một cách hoàn hảo, cho dù là ta cũng xém chút đã bị đánh lén."
Thần sắc của Phương Bình nghiêm túc, hắn nhìn về phía hai người rồi nói.
"Cho dù là Ngũ giai Giác Tỉnh giả cũng không chắc có thể đỡ được đòn tấn công của hắn, trong khoảng thời gian tới, nếu có thể, tốt nhất hai người các ngươi không nên rời khỏi nơi ở."
"Hiểu được, nếu không có chuyện gì cần thiết thì chúng ta sẽ không rời khỏi nơi ở đâu."
Cảm nhận được sắc mặt của Phương Bình có sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, Yến Tuyết và Phàn Huyên đều gật đầu.
Ăn cơm tối xong, ba người ngồi trên sô pha xem TV, bên trái Phương Bình một người, bên phải một người, hắn hưởng thụ đãi ngộ được mỹ nữ vây quanh một phen, đáng tiếc là ngồi hơi xa một chút.
Đông, đông, đông!
Tiếng đập cửa vang lên, Phương Bình đứng lên, tiến đến mở cửa, thông qua Haki Quan Sát, hắn đã biết trước là người nào đến rồi.
Mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Hồ Ngạo Nhi mới vừa gặp không lâu trước, sau khi xử lý xong thi thể người bị giết hại thứ chín thì nàng liền đi tới đây.
Về phần vì sao nàng có thể biết được chỗ ở của Yến Tuyết, đối với đối phương mà nói, muốn tra được thì thật sự hết sức dễ dàng.
"Tiền bối Hồ Ngạo Nhi."
Phương Bình chào hỏi, sau đó dẫn Hồ Ngạo Nhi tiến vào trong phòng.
"Tiền bối Hồ Ngạo Nhi."
Yến Tuyết và Phàn Huyên cũng đều đứng lên, chào hỏi với Hồ Ngạo Nhi.
Thấy Phàn Huyên cũng ở đây, Hồ Ngạo Nhi quay đầu lại, chớp mắt vài cái với Phương Bình, truyền tới ánh mắt mang ý "Tiểu tử nhà ngươi lợi hại à nha".
Phương Bình cười khổ, đối với vị tiền bối thỉnh thoảng hay tổ lái này hắn dù đã quen nhưng cũng không thể đồng tình rồi.
Bốn người vào phòng khách ngồi xuống, Phương Bình hỏi.
"Vừa rồi tiền bối Hồ Ngạo Nhi có chuyện gì đã quên hỏi sao?"
"Không phải."
Hồ Ngạo Nhi lắc đầu nói.
"Ta tới tìm ngươi là vì một chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Ta là đại biểu của Khoa Đối kháng Ma vật đến đây để mời ngươi tham gia vụ án mất tích liên hoàn này."
"Mời ta tham gia!?"
Phương Bình hơi hơi bất ngờ với mục đích ghé thăm của Hồ Ngạo Nhi.
"Ừ, tuy rằng ngươi không nhìn thấy mặt hung thủ, nhưng dù sao thì cũng đã đả thương hắn, nói rõ rằng năng lực của ngươi ở một mức độ nhất định thì có thể khắc chế được hung thủ, hơn nữa cộng thêm không gian năng lực của ngươi, Khoa Đối kháng Ma vật quyết định mời ngươi cùng tham gia nhiệm vụ này."
Giọng nói của Hồ Ngạo Nhi ngừng lại.
"Đương nhiên, nhiệm vụ tuân theo nguyên tắc tự nguyện, tham gia hay không, tất cả đều dựa vào nguyện vọng cá nhân."
"Ta tham gia."
Không do dự lâu, Phương Bình liền đáp ứng.
Hung thủ này sở hữu năng lực ẩn thân thật sự quá mức nguy hiểm, lần này xuất hiện gần khu chung cư nữ nói rõ rằng những người trong khu chung cư này cũng sẽ trở thành mục tiêu của hắn, chắc chắn là có bao gồm cả Yến Tuyết và Phàn Huyên.
Thế nên hắn quyết định tham gia làm nhiệm vụ này, mau chóng tìm ra và đánh chết tên hung thủ này.
"Tốt lắm, vậy sáng mai gặp ở quán cà phê phía dưới tòa chung cư này đi, ta sẽ không làm bóng đèn nữa."
Sau khi buông ra một câu trêu ghẹo khiến cho sắc mặt ba người ửng đỏ, nàng đứng lên rồi rời đi.